Thứ tư, 4/5/2016 | 05:05 GMT+7
Phượt xuyên Trung Quốc, tôi không nhìn bằng con mắt của khách du lịch đi hưởng thụ mà luôn để tâm xem đất nước này có gì khác và giống Việt Nam.
Trên hành trình xuyên các tỉnh ở phía Tây Nam Trung Quốc hơn hai tháng trong năm 2015, tôi có những trải nghiệm đáng nhớ về quốc gia này. Trái ngược với những cảnh hoa lệ của thành phố là vẻ u buồn của người thôn quê khi chỉ có người già và trẻ em ở nhà vì người lớn phải đi lên phố mưu sinh.
Là một khoảng lặng trong lòng khi nhìn thấy người thành phố dẫn lũ chó được nhuộm lông, đeo giầy dạo chơi ở Tây An trong khi tôi không thể nhớ rõ đã gặp bao nhiêu người ăn xin, lục lọi thùng rác tìm đồ ăn thừa và áo lạnh…ở hầu hết mỗi vùng tôi đi ngang qua.
Dù ở bất kỳ nơi đâu trên đất nước này thì người người vẫn hối hả với gánh nặng mưu sinh mỗi ngày hay họ dành cho mình những giây phút nghỉ ngơi bằng thú vui đạp xe, chơi cờ tướng, chơi bạt chược và tập võ… Trong ảnh, mọi người tập Thái Cực Quyền trong công viên ở Quý Dương.
Người bán báo tranh thủ đọc tin tức ở Quý Dương, tỉnh Quý Châu.
Một cô gái dân tộc Miêu ở thủ phủ Quý Dương
Hai người đàn ông lao động ngồi nghỉ trên vỉa hè ở Tây An, thành phố du lịch nổi tiếng thu hút du khách đến với Lăng mộ Tần Thủy Hoàng, và cũng là miền đất hứa mang theo hy vọng đổi đời cho người dân từ nông thôn lên.
Người phụ nữ bán tranh trên vỉa hè ở Tây An
Hai người lao động trong quá trình làm bếp năng lượng mặt trời ở tỉnh Cam Túc.
Người phụ nữ bán hàng ở trạm dừng xe buýt Tân Cương. Đây là vùng đất tôi đi ngang qua mà cảm thấy rất an toàn cho khách du lịch. Người Hồi giáo bản xứ rất tốt bụng đối với tôi.
Một người phụ nữ đạo Hồi ẵm con ở thành phố Kashgar khu tự trị Tân Cương.