Hoài Thanh, làm trong lĩnh vực truyền thông và sinh sống tại Sài Gòn, vừa thực hiện chuyến đi trekking Tà Năng - Phan Dũng hai ngày một đêm. Đoàn trekking của cô có 8 người, gồm 6 khách (một người Mỹ), một leader và một porter. Dưới đây là chia sẻ của Thanh về hành trình không thể nào quên này.
Ngày đầu tiên của hành trình tương đối ổn khi trời âm u, không nắng gắt. Mọi người lúc đầu rất hào hứng chụp hình và khám phá cung đường Tà Năng. Cảnh ở đây rất đẹp với rừng thông bạt ngàn, cây cối xanh ngắt và đồi núi trùng điệp, tuy nhiên không hề dễ leo, nhất là đối với những người trải nghiệm lần đầu như tôi. Đi một mình không xách gì đã thấy mệt, huống hồ vai phải mang balo nặng mấy kg, hết leo lên rừng lại lội xuống ruộng.
Thanh (trái) chụp ảnh ở chặng đầu hành trình, khi thời tiết nắng ráo. |
Đến gần trưa, trời bắt đầu đổ những cơn mưa đầu tiên, mọi người mặc áo mưa và bắt đầu trải nghiệm hành trình vượt bão từ đây.
Ai từng đi rừng sẽ biết, nhiệt độ trong rừng rất thấp, đặc biệt khi trời mưa thì sự ẩm ướt tăng lên nhiều lần. Trong cơn mưa, cơ thể như vác nặng hơn cả chục ký khi phải mang balo, đôi giày nặng trĩu vì nước và bùn lầy. Cả người ướt nhẹp, lạnh ngắt, chiếc áo mưa mỏng dính không đủ che chắn. Những đoạn leo lên đồi dốc tôi không biết bám víu vào đâu ngoài việc phải bò lên bằng tay hoặc lần mò từng bước trên những đám cỏ, đoạn đường trơn như bôi mỡ. Đoạn đi xuống con dốc đứng lại càng kinh hãi hơn khi phải sử dụng tất cả bộ phận trên cơ thể để giữ thăng bằng, bò, lết và tránh bị trượt trong khi mưa cứ rả rích, gió thì thốc lên từng cơn.
Đúng 4h20 chiều cả đoàn cắm trại, nấu BBQ tại đồi 3G (ngọn đồi duy nhất bắt được sóng 3G). Lúc này mưa đã tạnh, chúng tôi hy vọng thời tiết sẽ đẹp vào sáng hôm sau để được ngắm mây trong núi. Nhưng sau khi ăn uống xong và chui vào lều ngủ lúc 9h tối, một cơn bão ập tới.
Đoàn dựng lều mà không hề biết có một cơn bão đang đổ tới. |
Kể từ đó đến khi ra khỏi Tà Năng, nhóm của tôi chưa có được giây phút nắng ráo nào. Mưa liên tục, rả rích, gió thổi phần phật khiến một chiếc lều bật gốc và bay lên. Chúng tôi nằm trong lều mà cảm nhận được gió mạnh đến mức lều bạt sà xuống sát mặt mình, nước mưa bắt đầu tràn vào trong lều và thấm hết lên quần áo, đồ đạc để bên trong. Chiếc túi ngủ ngấm nước khiến lưng, chân, đùi tôi ướt nhẹp.
Chúng tôi cố gắng dồn vào góc nhỏ khô ráo của lều, cả người co ro, lưng thì đau nhức vì nằm trên đồi toàn cỏ cứng đâm vào da thịt ê ẩm. Lạnh buốt, đau nhức, ướt nhẹp, sợ hãi là cảm giác của chúng tôi lúc đó. Anh bạn người Mỹ quay sang thầm thì với tôi: "Sao tao thấy giống như trong phim quá Thanh ơi, tụi mình còn sống được không vậy?" Tôi phải trấn an tinh thần anh ấy: "Yên tâm, chúng ta sẽ về nhà vào ngày mai thôi, tao nhớ ánh nắng Sài Gòn quá, về rồi tao mời mày cà phê đen đá nha...".
Đến 7h sáng mưa vẫn ào ào như trút nước, gió thổi vù vù. Chúng tôi phải đưa ra quyết định nhanh chóng là dỡ trại để đi tiếp qua Phan Dũng hay đi đường cũ để trở lại Tà Năng. Leader quyết định cả đoàn quay lại cung đường 15 km trở về điểm xuất phát, vì đi qua Phan Dũng lúc này là hành động liều lĩnh, khi cung đó có nhiều con suối lớn, mưa bão khiến nước suối dâng cao và che lấp cầu, nguy hiểm.
Đoạn đường bùn lầy, trơn trượt trên hành trình quay lại điểm xuất phát. |
Bị đau chân nên tôi phải di chuyển bằng xe chở hàng cùng với sự hỗ trợ của porter người địa phương tên Y Nhung. Lúc đó bủa vây tôi là cảm giác chênh vênh, sợ hãi khi ngồi trên chiếc xe tự chế băng rừng, vượt suối khi mưa táp xối xả vào mặt.
Con đường mòn trong rừng nhỏ xíu, gồ ghề, trơn trượt, một bên là vực, một bên là đồi. Chỉ cần một giây lơ là, sơ sảy là cả người lẫn xe sẽ bay ngay xuống vực. Lúc đó tôi chỉ biết cầu Trời, cầu Phật và đặt hết niềm tin vào porter. Anh Y Nhung phải dùng hai chân chà xuống con đường trơn trợt vì lúc đó thắng xe là vô tác dụng.
Đến những dốc cheo leo, dựng đứng, tôi phải dùng hết sức còn lại để leo qua một mình với đôi chân đau nhức mà không có đồng đội kề bên. Tôi chắc chắc không bao giờ quên được cảnh vật lộn đem cả người, xe và đồ đạc qua mấy con suối nước chảy cuồn cuộn, và cả cảm giác đường về nhà sao còn xa quá.
Cuối cùng cả đoàn trekking cũng về lại Sài Gòn sau hai ngày một đêm vật lộn với cơn bão. Theo thông tin của các porter khác chia sẻ, đoàn chúng tôi còn rất may mắn vì quyết định di chuyển sớm. Chỉ cần về lại Tà Năng trễ hơn chút là nước sông lên ngập các cây cầu, sẽ không thể rời khỏi núi vì mưa kéo dài đến tận ngày hôm sau. Vì vậy, một số đoàn trekking khác đã bị kẹt lại khu vực này khi cơn bão dần mạnh lên.
Qua chuyến đi bão táp này, tôi càng thấm thía hơn sự nhỏ nhoi của con người trước tự nhiên và sinh mệnh là điều quan trọng nhất. Mọi thứ vật chất, tiền tài, địa vị chẳng còn là gì khi đối diện với sự sống và cái chết. Suy cho cùng, hạnh phúc nhất chính là sự bình yên. Đó là bài học quý giá tôi học được sau chuyến đi này và chắc chắn tôi sẽ kiểm tra dự báo thời tiết thật kỹ trước khi quyết định đi du lịch ở bất kỳ đâu.
Huỳnh Hoài Thanh